Cách sốngSống

Lá thư gửi vợ trước khi chết của một người tái xế, đọc xong bất cứ người đàn ông nào cũng phải khóc

Tình yêu là tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc đời này, thế nhưng đôi lúc con người ta vì những bộn bề cuộc sống mà quên đi nói những lời yêu chân thành nhất tới người mình yêu.

Núi Steamboat, Canada là cung đường tử thần đối với tất cả những người tài xế khi lái xe trên đoạn đường cao tốc chạy qua. Đặc biệt vào mùa đông, con đường uốn lượn, vặn xoắn vòng quanh núi, bên dưới là những vách đá dựng đứng, đường trơn trượt vì phủ đầy băng tuyết.

Không thể đếm được đã có bao nhiêu chiếc xe tải cũng như bao nhiêu lái xe đã gặp nạn nơi đây trong những năm qua. Cũng không biết đã có bao nhiêu giấc mơ tan vỡ trên đoạn đường hiểm trở này.

Một trong những nạn nhân xấu số của trận bão tuyết dữ dội năm 1974 là ông Bill – tài xế lái xe tải. Sau khi phát hiện xác của ông đã chết cóng trên xe hai ngày trước, lực lượng cứu hộ và cảnh sát còn tìm được bức thư ông viết gửi cho vợ trước lúc qua đời.

Một trong những người lính cứu hộ bước lại gần phía những người lái xe khác đang đứng nhìn vụ tai nạn vừa buồn bã nói vừa chậm rãi đưa tay vào túi áo như đang lấy ra thứ gì đó: “Người tài xế đã chết trước khi chúng tôi tìm thấy anh ấy. Có lẽ chiếc xe đã lao xuống vách núi cách đây hai ngày khi cơn bão tuyết ập đến. Không còn nhiều dấu vết được lưu lại.

Thật khó để nhận ra rằng có người gặp nạn nếu chúng tôi không may mắn nhìn thấy ánh nắng phản chiếu từ chiếc gương chiếu hậu của chiếc xe… Đây, các anh nên đọc cái này đi. Tôi đoán là anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi cơn bão tuyết lạnh buốt đã cướp đi mạng sống của mình”.

Đó cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy giọt nước mắt rơi trên má người lính cứu hộ. Tưởng chừng như đó là công việc của họ, vì đã chứng kiến quá nhiều cái chết cũng như cảnh tượng hãi hùng nên cảm xúc đã chai lì trước những việc tương tự. Tất cả những người có mặt tại đó đã lặng lẽ đọc lá thư và từng câu từng chữ trong đó đã thật sự ám ảnh họ trong suốt khoảng thời gian dài.

“Tháng 12 năm 1974

Gửi vợ thân yêu,

Đây là lá thư chẳng có người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh thật may mắn khi còn một ít thời gian để nói những điều mà nhiều năm qua anh đã vô tình quên mất. Anh yêu em, em yêu ạ!

Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn nhiều hơn yêu em bởi vì anh đã dành quá nhiều thời gian cho nó.

Đúng vậy, anh yêu khối sắt này vì nó cần và tốt cho chúng ta. Nó đã theo chân anh đi đến khắp nơi, vượt qua những lúc khó khăn. Suốt ngần ấy năm, nó vẫn vững chãi cùng anh đi trên từng nẻo đường. Anh luôn tin tưởng vào nó trong những chuyến đi dài ngày. Nó luôn nhanh chóng giúp anh hoàn thành công việc và chưa bao giờ làm anh thất vọng.

Và em có biết không? Anh cũng yêu em với những lý do như thế. Em luôn ở đây, cùng anh chứng kiến và vượt qua những thời điểm vô cùng khó khăn. Em còn nhớ chiếc xe tải đầu tiên không?

Chiếc xe già rệu rã đó đã làm chúng ta cháy túi vì suốt ngày phải tốn tiền tu sửa nhưng nó cũng chỉ đem lại số tiền đủ để chúng ta no bụng. Khi đó, em đã phải ra ngoài làm thêm để có tiền trả tiền thuê nhà và các hóa đơn khác. Từng xu anh kiếm được đã đổ vào cái xe đó trong khi tiền em kiếm được dùng để mua thực phẩm và trả tiền nhà.

Và anh nhớ rằng anh đã phàn nàn rất nhiều về chiếc xe tải đó nhưng lại không để ý lắm đến việc em kêu mệt sau mỗi ngày đi làm và trở về nhà. Anh vẫn bảo em đưa tiền để tiếp tục công việc. Nếu em có phàn nàn, anh đoán rằng anh đã chẳng nghe em nói. Anh đã quá bận rộn giữa bộn bề những vấn đề của riêng mình mà quên mất em cũng vất vả không kém.

Nhưng bây giờ anh đang nghĩ đến tất cả những gì em đã phải từ bỏ vì anh: quần áo, các kỳ nghỉ, các bữa tiệc rồi cả những người bạn… Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh chẳng bao giờ nói lời cảm ơn với em.

Khi anh ngồi uống cà phê với đám bạn, anh thường xuyên nói về chiếc xe và những khoản tiền sửa chữa nó. Anh đoán rằng anh đã quên mất việc em là bạn đời của anh trên chuyến xe cuộc đời.

Sau tất cả khó khăn thì anh và em cũng sắm được chiếc xe mới. Anh hãnh diện về chiếc xe này và cũng rất đỗi tự hào về em. Nhưng anh cũng lại chưa bao giờ nói với em điều đó vì anh cho đó là điều dĩ nhiên em đã biết. Giá như anh bỏ ra nhiều thời gian hơn để nói chuyện với em, giống như việc anh đã dành ra nhiều thời gian để đánh bóng chiếc xe thì có lẽ em đã biết anh rất tự hào về em như thế nào rồi.

Những năm qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh luôn biết em ở nhà cầu nguyện cho anh. Nhưng lần này, phép màu đã không xảy ra.

Anh đang rất đau. Tình hình rất tồi tệ. Ở chặng cuối đường đời này, anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh nên nói từ trước rất nhiều lần. Những điều đó bị quên lãng bởi vì anh đã quá quan tâm đến chiếc xe tải và công việc của mình.

Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những vở kịch ở trường, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham dự một mình vì anh đang ở đâu đó trên đường.

Anh đang nghĩ đến những đêm em phải cô đơn một mình, băn khoăn tự hỏi anh đang ở đâu và điều gì đang diễn ra. Anh đang nghĩ đến tất cả những lần anh muốn gọi cho em chỉ để nghe giọng nói của em nhưng rồi anh lại không gọi.

Cảm giác an yên mỗi khi nghĩ đến em và con đang đợi ở nhà, anh không bao giờ quên được. Anh đã quá bận rộn với công việc của mình mà bỏ qua bữa tối gia đình cùng những câu chuyện hài hước không đầu không cuối của em. Những bữa cơm tối em mất nhiều thời gian để chuẩn bị và sau đó lại phải tìm lý do để giải thích với các con vì sao anh không ăn cùng.

Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm… luôn luôn có một lý do nào đó nhưng chẳng hiểu vì sao, chúng chẳng hề quan trọng với anh ngoại trừ lúc này.

Khi chúng ta cưới nhau, em thậm chí còn không biết thay bóng đèn. Nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa cả lò sưởi những khi trời có bão vì lúc đó anh đang chờ dỡ hàng ở Florida. Em đã trở thành một người thợ lành nghề, giúp anh sửa chữa mọi thứ. Anh đã rất tự hào về em khi thấy em nhảy lên buồng lái hay khi anh vào sân và thấy em ngủ trên xe đợi anh, cho dù khi đó là 2h sáng hay 2h chiều.

Với anh, em luôn giống như một ngôi sao điện ảnh vậy. Em đẹp lắm, em biết không. Anh đoán rằng anh đã quên nói điều đó với em nhưng thực sự, em rất đẹp.

Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu cả đời chỉ có một lần quyết định đúng đắn, thì anh nghĩ đó là khi anh cầu hôn em. Mặc dù không bao giờ hiểu được vì sao anh lại chọn công việc này nhưng em vẫn quyết định ở bên cạnh anh, trải qua niềm vui lẫn nỗi buồn của cuộc đời này. Anh yêu em, tình yêu của anh, và anh yêu cả những đứa con của chúng ta.

Cơ thể anh đang đau nhưng trái tim anh còn đau hơn nhiều. Ở cuối chuyến đi này, anh đã không có em bên cạnh. Lần đầu tiên kể từ khi chúng ta yêu nhau, anh thật sự cảm thấy cô đơn và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm nhưng anh biết đã quá muộn rồi.

Thật buồn cười là đến cuối đời, anh vẫn ngồi trong chiếc xe tải này, khối sắt vô tri vô giác đáng ghét này đã điều khiển cuộc sống của anh và em. Nó đã theo anh nhiều năm, anh ăn ngủ trong nó nhưng thực sự nó không thể mang lại tình yêu cho anh, chỉ em mới có thể làm điều đó.

Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, em có biết không? Anh nghĩ gần đây anh đã không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.

Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều và đừng để đứa nào theo nghề của anh. Anh đoán rằng đã đến lúc anh phải đi rồi em yêu ạ. Anh sợ phải ra đi quá nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời. Chỉ là đôi khi, anh quên nói với em mà thôi.

Anh yêu em!

Bill.”

Ninh Linh

Theo Trí Thức Trẻ

Comments

comments

Tags

CHỦ ĐỀ LIÊN QUAN

Để lại một bình luận

Close