Điều quan trọng nhất trong cuộc sống không phải là thắng cuộc đua, mà là giúp người khác cùng vươn lên.
Có một câu chuyện được chia sẻ nhiều trên các trang mạng xã hội những ngày gần đây và đã được rất nhiều người xem, cùng chia sẻ. Chuyện kể rằng, tại Thế Vận Hội đặc biệt Seatte (dành cho những người tàn tật) có 9 vận động viên đều bị tổn thương về thể chất hoặc tinh thần, cùng tập trung trước vạch xuất phát để tham dự cuộc thi chạy đua 100m.
Khi cờ hiệu phất lên, tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục ngay sát vạch xuất phát. Đầu gối của cậu đập mạnh xuống đường, da của cậu bị trầy xước, rớm máu. Và cậu bật khóc.
Tám người kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ và ngoái lại nhìn.
Rồi, họ quay trở lại. Tất cả, không trừ một ai!
Một cô gái bị hội chứng Down dịu dàng cúi xuống hôn cậu bé: “Như thế này, em sẽ thấy tốt hơn”.
Cả 7 người còn lại cùng ngồi xuống quanh cậu bé, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Một lúc, cô gái cất tiếng hỏi tiếp: “Em đã thấy đỡ hơn chưa?”
Cậu bé đưa tay lau nước mắt, mỉm cười gật đầu. Cả chín người cùng đứng dậy, họ khoác tay nhau cùng sánh bước về vạch đích.
Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội nhiều phút liền. Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động này.
Chiến thắng không có nghĩa là về đích đầu tiên. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống không phải là thắng cuộc đua, mà là giúp người khác cùng vươn lên. Có rất nhiều cách để chiến thắng và có rất nhiều người đã chiến thắng dù họ không là người cán đích trước tiên.
Tận trong sâu thẳm chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng dù ta có phải chậm một bước.
Nhà văn Pháp Victor Hugo đã từng nói: “Trên thế giới, thứ rộng lớn nhất là đại dương, nhưng thứ rộng lớn hơn đại dương lại là bầu trời. Mà thứ rộng lớn hơn cả bầu trời lại chính là lòng người”.
——————————–
Trong câu chuyện ngụ ngôn rùa và thỏ phiên bản cải biên cho rằng, sau khi thua cuộc lần thứ nhất, Thỏ không tâm phục, và cùng Rùa tổ chức thi tiếp lần thứ 2, lần này Thỏ băng băng một mạch về đích và chiến thắng. Đến lượt Rùa nhận ra, mình thật bất lợi trên đường đua, nên lại thiết kế 1 đường đua mới và thách thức Thỏ thi lại. Đường đua này có 1 đoạn phải băng qua sông, và Thỏ lại thua.
Đáng chú ý, phiên bản cách tân này còn đoạn cuối, sau khi cả Rùa và Thỏ đều nhận ra điểm mạnh, điểm yếu của mình, đã cùng nhau tổ chức “cuộc đua cuối”. Ở lần này, thay vì “mạnh ai nấy chạy”, chúng quyết định kết hợp cùng nhau để cùng về đích sớm nhất. Trên đường đất, Thỏ sẽ cõng Rùa cùng chạy, và trên đường nước, Rùa sẽ hỗ trợ Thỏ qua sông. Cả 2 cùng về đích rất nhanh chóng.
Có câu danh ngôn rằng, muốn đi nhanh, hãy đi một mình, muốn đi xa, hãy đi cùng nhau.Trên đường đời rất dài, dù ở bất cứ trường hợp nào, có “bạn đồng hành” cũng sẽ giúp đường đi của bạn bớt xa.
————————————
Có một câu chuyện kể rằng, ở làng kia, có một cậu bé rất thông minh, tốt bụng nhưng chú lại cảm thấy rất thiếu lòng tin vào chính mình. Cũng vì thế, chú cảm thấy chú thiếu cả bạn bè.
Một ngày nọ như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:
-Chán quá, chẳng có ai hiểu mình! Chẳng có ai làm bạn với mình, chẳng có ai thật sự coi mình là bạn!
Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cúi xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi, dự định đem về nhà chơi và đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:
-Bạn ơi, hãy thả tôi về với biển. Hãy giúp tôi. Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên!
Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:
-Được thôi, tôi sẽ thả bạn về với biển, nhưng, hãy cho tôi một lời khuyện trước đi, tôi đang buồn chán vì không có bạn bè đây!
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:
-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi.
Cậu bé làm theo, nắm một nắm cát lên, nắm chặt lại, cát từ tư rơi ra khỏi tay cậu bé.
-Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra.
Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Vì thế, hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu.
Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào, chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói.
Trong cuộc sống, chúng ta không bao giờ có thể cô độc một mình mà luôn cần những người quanh ta, những người thân, bạn bè cùng nhau tiến bước. Do vậy, chính chúng ta cũng cần là nơi để bạn bè tìm đến những lúc cần.
Trí thức trẻ