Đây là truyện ngắn có tên “Độc thân, thất nghiệp và tìm lại chính mình” của tác giả Marisa Lascher đăng trên Nytimes ngày 20/10/2017. Hãy đọc tác phẩm này khi bạn vẫn còn đang gồng mình trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của mình, chỉ để có được trái tim ai đó.
Tôi, 37 tuổi, độc thân, thất nghiệp, ủ dột tuyệt vọng, bởi vài tháng trước tôi gặp sự cố. Phải dời khỏi căn hộ trên phố East 23 Manhattan và trở về ở với mẹ tại Brooklyn. Kể từ sau khi tôi nhận được số tiền thu mua từ Wall Street, tôi quăng mình vào chỉ hai hoạt động trong đời: tìm công việc mới và tập luyện thể dục thể thao. Phần lớn thời gian của tôi chỉ là ẩn nấp trong căn hộ của mình.
3 vị cử nhân nhà bên cũng thế. Cứ đến ngày tiệc tùng cuối tuần của các vị ấy, luồng âm bass gần như đâm thủng bức tường chung của hai căn hộ lúc khoảng 10 giờ 30. Mồ hôi túa tắm, không trang điểm và đám tóc lù xù búi vội, tôi sẽ đi ra ngoài, bấm chuông nhà họ lúc 11 giờ (khá là sớm, kể cả với độ tuổi không còn trẻ trung của tôi nữa) để yêu cầu đám cử nhân ấy bớt ồn ào.
Một trong số họ sẽ xuất hiện, mặt mũi đỏ ửng vì chất cồn, cùng sự bực tức vì bị phá đám, đồng ý sẽ vặn nhỏ nhạc xuống. Thông thường họ sẽ giữ đúng lời. Bằng không, tôi sẽ gọi cho bảo vệ, công ty quản lý toà nhà, hay thậm chí là cảnh sát. Thế nhưng sự ồn ào vẫn tiếp diễn.
Căn hộ trên phố 23 của tôi ở gần 3 vị cử nhân ấy. Khi ký hợp đồng thuê, tôi không nhận ra xung quanh có nhiều khách thuê sinh viên đến thế, mà cái giống sinh viên ấy không hiểu sao lại đam mê nhiệt huyết vô cùng với món tiệc tùng. Ờ thì đó là khoảng thời gian tôi khá rời xa nhân loại. Bạn bè cưới hết. Không tiền bạc, thuê thì tận 3000 USD một tháng. Tôi không hẹn hò ai vì không biết làm sao để xoay chuyển câu chuyện giữa tôi và bạn hẹn khỏi cái vấn đề tôi đang tuyệt vọng trong sự thất nghiệp.
Một chiều trong thang máy, tôi bắt gặp một trong mấy cậu cử nhân hàng xóm trong chiếc quần Jeans và áo phông, tóc hất nhẹ ra đằng sau.
“Cô vẫn thường lang thang quanh đây giữa buổi thế này à?”, cậu ta hỏi.
“Vài tháng gần đây thôi” – “Tôi đang tìm việc”.
“Tôi cũng thế”, cậu ta nối tiếp. “Đang năm cuối trường luật mà”.
“Đừng có bỏ việc khi chưa có công việc khác đấy”, tôi khuyên anh ta. Mọi người cũng cảnh báo tôi về vấn đề này rồi, nhưng chỉ đến khi tôi rơi vào trường hợp ấy tôi mới nhận ra nó đúng đắn thế nào. Và đến lúc cả hai gần tới cửa, tôi nói: “Tôi sắp chuyển đi, thế nên các cậu có thể bật nhạc tưng bừng cả đêm nhé. Bà già khó tính sắp đi rồi.”
“Tại sao vậy?”
“Làm gì đủ tiền thuê nữa. Tôi về với mẹ ở Brooklyn.”
“Chán nhỉ”, cậu ta thở dài, rồi đế thêm: “Không phải tôi bật nhạc tung toé đâu, là mấy ông bạn cùng phòng đó.”
Cũng đúng. Cậu ta luôn là người dễ chịu nhất, và luôn biết cách nhún nhường khi tôi nổi giận.
“Các cậu bao nhiêu tuổi ấy nhỉ, chắc khoảng 23?”
“Đúng, tôi 23”, cậu ta nói.
“Tôi 37 tuổi cơ. Hy vọng sau này các cậu sẽ có em hàng xóm nào xinh tươi hơn nhé.”
“Chưa bao giờ tôi nghĩ chị 37 tuổi cả. Tôi cứ tưởng chị chỉ khoảng 26 thôi”
Cậu ta đang ve vãn tôi đấy à? Tôi nhìn chẳng khác gì mấy đứa bạn cùng lứa cả, nhưng có lẽ khung cảnh giống kiểu ký túc xá này khiến cậu ta nhầm lẫn. Trưa hôm đó, chúng tôi tình cờ đụng mặt nhau một lần nữa; lần này cậu ta đóng bộ đi phỏng vấn. Tôi chúc cậu ta may mắn.
Hai tuần sau, cô bạn Diana và tôi ngồi tại một quán bar gần đó, uống chút rượu, nghịch ngợm Tinder của cô ta, rồi bộp cái anh chàng 23 tuổi xuất hiện.
“Quẹt phải đi”, tôi giục Diana, “Xong nói cậu đang đi với tớ.”
Diana quẹt phải, hai người họ “match” với nhau, và cô ta nói đúng như những gì tôi dặn. Tiếp theo, tôi hãnh diện nhận được lời mời đi chơi vào đêm thứ 7. Đây là bằng chứng rằng tôi cũng thấy vui vẻ. Chúng tôi nhắn qua nhắn lại; cậu ta nói rằng đang đi về nhà. Tôi hỏi cậu có muốn về chơi với hai đứa bọn tôi không, cậu ta trả lời rằng có.
20 phút sau khi tôi cùng Diana đến nơi, cậu ta xuất hiện, cùng một chai Vodka và một lon nước ngọt.
Cậu ta cười phớ lớ ngay được, miệng luyên thuyên: “Các ông bạn cùng nhà của tôi không chịu nổi chị đấy. Tôi thì lúc nào cũng thắc mắc tại sao một cô nàng 26 tuổi lại phiền lòng với chuyện tiệc tùng của chúng tôi cơ. Tưởng đâu chị là kiểu mặt thiếu nhi tâm hồn thiếu phụ.”
Diana với tôi nhảy theo bài “Jump” của Pointer Sisters, cậu kia thì làm sao mà nhận ra được bài này. Trước 4 giờ sáng, Diana rời đi, trước đó cô ta còn thì thầm với tôi: “Cậu ta thích bà đấy. Cặp thử coi.”
Thế là tôi và cô ta chơi trò cãi cọ thì thầm, tôi quả quyết rằng cậu chàng còn nhỏ quá. Nhưng mối quan hệ hàng xóm hình thành có vẻ nhanh chóng, tôi và cậu 23 tuổi hôn hít nhau ngay khi cô bạn già đóng sập cánh cửa.
Khi chúng tôi tỉnh dậy, đầu biêng biêng vì đám rượu, một vài giờ sau tôi lạy lục cậu ta đừng kể gì với đám cùng nhà. Sụ biến hình từ con mụ phiền toái chỉ thích yên tĩnh thành bà chị trâu già gặm cỏ non làm tôi cảm thấy quá sức xấu hổ, bộ óc đần độn thì chỉ chực thét lên: “Cái quái gì vừa xảy ra vậy mẹ?”
Nhưng tôi không nói điêu đâu, việc ấy thực ra lại là đòn bẩy danh dự cho tôi cơ. Tôi có thể không có việc làm, chẳng có bạn trai nhưng ít nhất, tôi vẫn cua được cậu trai 23 tuổi.
Trong vài tuần tiếp theo, chúng tôi nhắn tin liên tục, đi đâu cũng có nhau, nói chuyện về các buổi hẹn hò, tiến trình tìm kiếm công việc và để âu yếm nhau. Khi tôi hỏi cậu ta nhìn tôi có như già đi không, cậu ta bảo: “Không hẳn. Chắc tại chị không đi làm với ở bên tôi suốt thì phải.”
Tôi bảo: “Lúc tôi tốt nghiệp trung học thì cậu mới có 4 tuổi thôi đấy”.
Một sáng Chủ Nhật lúc 5 giờ sáng, lần đầu tiên cậu chàng được trải ngiệm cảm giác được các bạn cùng phòng gọi dậy bởi sự ồn ào với ca khúc “Oops! I did it again”.
“Trời ơi khó chịu quá”, cậu ta gào lên, ụp gối lên mặt cho đỡ ồn.
“Biết thế nào là gậy ông đập lưng ông chưa, giờ hiểu cảm giác của nhau nhé”.
Với cậu ta, sự e ngại tình cảm của tôi tự dưng biến mất. Thay vì áp đặt sự thiếu an toàn của tôi lên cậu chàng và tự dằn vặt bản thân rằng mình có đủ với cậu ta chưa, tôi lại khá vui vẻ, bởi khoảng cách thế hệ giữa tôi và cậu chàng khiến cho cái viễn cảnh tương lai trở nên bất khả thi. Tôi lại sắp chuyển đi nữa.
Không phải vì tâm trí tôi hoàn toàn được giải phóng khỏi các vấn đề đâu. Tôi vẫn hay lo lắng rằng người ta nhìn thấy cặp chúng tôi thật là lố bịch. Nhưng đến khi tôi nói chuyện với các cô bạn đã có đôi có lứa, họ nói rằng tôi đang có cuộc sống trăm người mơ tưởng.
“Ít nhất mày còn được vui vẻ”, một cô bạn đang-đà-ly-hôn tán dương. “Nhìn bọn tao đi, có đứa nào còn thèm đụng vào chồng nữa đâu?”.
Kể cả thế, khoảng cách giữa người bạn mới của tôi và tôi cũng chẳng là bao khi anh ta nói: “Hẹn hò vui mà. Tôi gặp được khá nhiều người mới”.
Hẹn hò, đối với tôi cũng vui như công cuộc tìm việc vậy. Cũng bởi tôi tiếp cận với cả hai vấn đề với cùng một cách thức: đều có chiến thuật, lên bảng thống kê và phải tự tìm điểm hoàn hảo nhất của bản thân để mà chào hàng, không quên giấu tịt mọi khuyết điểm. Với cậu chàng lần này, ít nhất tôi chẳng phải nghĩ ngợi gì về đống vấn đề ấy.
Khi cậu ta thừa nhận rằng chính bản thân cậu cũng chả biết phải làm gì với phụ nữ, đi đâu thì dò đấy, tôi trấn an cậu rằng điều này chẳng bao giờ thay đổi đâu. Chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra cả.
Cuộc trao đổi đầy tính trung thực của chúng tôi thật là sảng khoái. Những thành phần hẹn hò cùng lứa tôi thì chỉ biết giấu tịt sự sợ hãi đằng sau thái độ kiêu ngạo. Trong vòng một tiếng gặp gỡ tôi, một ông thì khoe mẽ về chiến tích ngủ lang của mình, một ông khác, trong buổi hẹn thứ hai, “buồn rầu chia sẻ” về kích cỡ khủng long của hắn là nguyên nhân dẫn đến sự kết thúc của nhiều mối quan hệ. Trời ơi anh tinh tế quá mới cảnh báo tôi được cái vụ này.
Qua nhiều sự mệt mỏi ấy, tôi dần chai sạn và trở nên phòng bị. Cũng như cái giống đàn ông, tôi cũng quang quác về mình trong sự tự tin giả dối. Nhưng tôi xả hết cho cậu hàng xóm về việc một năm qua khó khăn thế nào, tôi lo lắng ra làm sao khi mãi cứ thất nghiệp, còn chả biết có tìm được anh nào để yêu không. Với chẳng còn gì để mất nữa, tự nhiên tôi mong manh một cách quyến rũ đến lạ kỳ.
Một tối nọ, khi tôi và cậu hàng xóm đang nằm ôm nhau trong căn hộ của mình, tôi lại luyên thuyên về các rắc rối của đàn ông và nỗi sợ hãi sự nghiệp. Cậu ta nói: “Chúng ta cứ cố định bản thân vào công việc mình muốn, hay một người mà mình hẹn hò bởi chúng ta cứ nghĩ rằng chắc chẳng có ai khác, chẳng có công việc nào khác đâu. Nhưng luôn luôn có những cái khác.”
Tôi đã nghĩ rằng điều cậu ta nói đúng quá. Thông thái là đằng khác. Nhưng ở tuổi 23 thì có thái độ đó dễ thật, đằng này, tôi 37 rồi.
Rồi một tối nữa, tôi về nhà trong tình trạng ngà ngà say, bắt gặp cậu ta phía ngoài sảnh. Cậu ta luôn là người quyết định rằng hai đứa có nên đi chơi không, còn tôi đảm nhiệm vai bà cô càm ràm rằng thật chẳng công bằng khi lúc nào cậu ta cũng giành phần chủ động. Tôi gây sức ép lên cậu ta, chuyển sang thái độ tồi tệ nhất khi hẹn hò, rồi cậu ta chuồn thẳng về ổ của mình.
Ngày kế, cậu ta nhắn cho tôi: “Hay mình cứ thong thả thôi, chị cũng là một người bạn tốt, chúng ta hơi phức tạp một tí ấy mà haha.”
Tôi biết, “haha” là cái cách mà thế hệ cậu ta sử dụng để khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhưng vấn đề là thế này: trong mối quan hệ “nhẹ nhàng” của chúng tôi, tôi bộc bạch mọi thứ về bản thân, để lộ cả những điểm không hoàn hảo của mình, trong mối quan hệ bình thường còn lâu mới có chuyện đó. Với cậu ta, tôi là chính mình, trần truồng chẳng che đậy.
Một sự quái đản. Bởi tôi không bao giờ có thể là chính mình khi tôi thật sự muốn tìm kiếm mối quan hệ yêu đương, khi ấy tất cả mọi thứ tôi nghĩ đến chỉ là tương lai giữa hai người. Để giành được người đó (hoặc công việc đó), chúng ta luôn nghĩ rằng mình phải là phiên bản hoàn hảo nhất của bản thân. Khi chúng ta tự đặt trái tim ở sự chênh vênh nhất, sự tổn thương dường như trở nên mờ mịt hẳn.
Một năm sau đó, cuối cùng tôi cũng khiến bản thân trở nên vừa đủ hoàn hảo để “đậu” xuống một công việc. Và tôi vẫn đang tiếp tục tập trở nên bớt hoàn hảo, để kiếm được một người để yêu.
Trí Thức Trẻ