Chính trườngNhân vật

Nỗi sợ bẽ mặt của Donald Trump

Các cuộc phỏng vấn với phóng viên từng giành giải Pulitzer cho thấy Donald Trump luôn lo sợ thất bại, mất thể diện và rất thích được là tâm điểm của truyền thông.

noi-so-be-mat-cua-donald-trump

Ứng viên tổng thống Mỹ đảng Cộng hòa Donald Trump. Ảnh: NYTimes

Cho dù được đánh giá theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, diễn viên hài Arsenio Hall đều được xem là ngôi sao thành công của Hollywood. Ông đã thủ vai chính trong nhiều bộ phim nổi tiếng, có các buổi biểu diễn hài độc thoại cháy vé và có cả một chương trình truyền hình đêm muộn mang tên mình. Vậy nhưng, ông Donald Trump xem ông Hall chỉ là con số không, theo NYTimes.

Trong cuộc phỏng vấn từ hai năm trước, ông Trump gọi ngôi sao của Hollywood là hết thời, không đáng bàn tới. Trong mắt của ông trùm bất động sản, ông Hall đã phải hứng chịu sự bẽ bàng lớn nhất: sức hút của một ngôi sao không còn, ánh hào quang đã tắt lịm.

Tóm lại, đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất theo đánh giá của ông Trump. “Không thể xuất hiện trên truyền hình”, ông Trump nói với giọng khinh bỉ. “Họ thậm chí còn không thèm nghe điện thoại của ông ta”.

Nhà báo từng giành giải Pulitzer Michael D’Antonio tuần trước công khai cuộc phỏng vấn kéo dài nhiều giờ trong năm 2014 để chuẩn bị cho cuốn tiểu sử về Donald Trump có tên “The Truth About Trump” (tạm dịch: Sự thật về Trump). Đây là cuộc phỏng vấn cặn kẽ về tiểu sử cuối cùng mà ông Trump thực hiện trước khi tranh cử tổng thống Mỹ.

Nó cho thấy một người đàn ông say đắm sự nổi tiếng của chính mình, lo sợ sẽ đánh mất vị thế, sợ bẽ mặt trước công chúng và khinh bỉ những ai trượt khỏi đỉnh vinh quang.

Ông Trump thể hiện rõ ông khó có thể tưởng tượng ra một ngày nào đó mình sẽ thất bại, chứ chưa nói đến chuyện chấp nhận nó.

“Tôi chưa từng thất bại bởi tôi luôn biến thất bại thành thành công”, ứng viên đảng Cộng hòa tuyên bố.

Ông nói rằng ông không thần tượng ai và cũng “không thích nói chuyện về quá khứ. Tôi quan tâm đến hiện tại và tương lai”. Khi được hỏi ông kính trọng ai, ông Trump nói: “Hầu hết chẳng thể kính trọng ai bởi hầu như không có ai đáng để kính trọng”.

Tỷ phú tỏ ra đặc biệt khinh thường những người tự biến mình thành trò cười trước mặt bạn bè. Ông Trump kể câu chuyện về lãnh đạo một ngân hàng nọ say khướt trong một bữa tiệc tối tại khách sạn Waldorf Astoria, New York. Cuối bữa tiệc, người đàn ông đó thậm chí không thể tự đi về mà phải có người khênh ra xe, trong sự xem thường của ông Trump.

“Chúng ta đều có chân, tay, lưng, thế nhưng tối đó chúng tôi phải khênh ông ta ra khỏi phòng sau khi nghe bài phát biểu tệ nhất trần đời. Tôi không bao giờ nhìn ông ta với ánh mắt như trước nữa”, Donald Trump nói. “Tôi sẽ không bao giờ quên được việc trước một căn phòng với đầy những người vai vế, chúng tôi đã phải khênh ông ta ra”.

Còn đến khi ông Trump cảm thấy bị mất mặt, phản ứng của ông rất dữ dội. Trong một lần hẹn hò với bà Ivana, người sau này là vợ đầu của ông Trump, tỷ phú không biết bạn gái trượt tuyết rất điêu luyện. Sau khi trượt xuống dốc trước và liên tục cổ vũ bạn gái, ông Trump ngỡ ngàng chứng kiến bà Ivana trổ tài nhào lộn trên mặt tuyết, ông đùng đùng tháo bỏ đồ trượt tuyết và đi về nhà hàng. “Ông ấy không thể chấp nhận điều đó”, bà Ivana kể.

Ông Trump đặc biệt thích các vụ lộn xộn, cho dù chỉ là to tiếng cãi cọ hay thượng cẳng chân hạ cẳng tay. “Tôi từng là một đứa trẻ rất nổi loạn. Thật ra tôi không thích nói về điều này, nhưng tôi là người nổi loạn và cứng đầu. Do tính cách hung hăng của con trai, năm 13 tuổi, bố mẹ ông Trump đã phải đưa con vào Học viện Quân sự New York để uốn nắn.

noi-so-be-mat-cua-donald-trump-1

Donald Trump và người vợ đầu, Ivana. Ảnh: Time

Say mê sự chú ý

Tỷ phú dường như mê đắm ánh hào quang của truyền thông. Ông vẫn nhớ đã thích thú như thế nào khi một tờ báo lần đầu tiên đề cập đến tên mình, khi ông là cầu thủ bóng chày đã góp công đem chiến thắng về cho đội nhà thời ông học cấp ba.

Khi phóng viên D’Antonio nói rằng đúng là bất kỳ ai cũng thấy thích thú khi được một tờ báo nêu tên, ông Trump có vẻ tự ái và ngắt lời để khẳng định trường hợp của mình là đặc biệt. “Hầu hết mọi người không được xuất hiện trên báo in. Đừng quên điều đó. Có bao nhiêu người được lên báo in? Chẳng có ai cả”. Chưa dừng lại ở đây, tỷ phú còn lặp đi lặp lại rằng việc mình được tờ báo trên nêu tên là vô cùng đặc biệt.

Đến khi là doanh nhân thành đạt, ông Trump đã thuê người chuyên tập hợp những bài viết có nhắc đến mình của giới truyền thông. “Mỗi ngày có đến hàng nghìn bài, hàng nghìn cơ đấy”, ông Trump nói.

Ông nhanh chóng nhận ra rằng sự chú ý của truyền thông chính là kênh quảng cáo miễn phí cho những khách sạn và sân golf mới của mình và điều đó khiến ông càng thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo, chương trình truyền hình và trả lời phỏng vấn. Ứng viên đảng Cộng hòa nhớ lại mình từng là khách mời chương trình “10 người lôi cuốn nhất” của kênh ABC đến hai lần.

Tỷ phú khẳng định chỉ duy nhất một người khác từng có được vinh dự đó, đó là bà Hillary Clinton. Thực tế, bà Clinton được chương trình này vinh danh tới 4 lần.

Trên tất cả, ông Trump lo sợ bị phớt lờ, không ai ngó ngàng tới. Đó là lý do vì sao ông coi ngôi sao màn bạc Arsenio Hall ở thời điểm giữa những năm 2000 là người bị lãng quên, dù ông Hall từng tham gia và chiến thắng trong chương trình Người học việc phiên bản dành cho người nổi tiếng do ông Trump sản xuất và chủ trì năm 2012.

Trong cuộc phỏng vấn cuối cùng với phóng viên D’Antonio, ông Trump nhớ lại cảm giác khi đi vào một hội trường lớn và thấy đám đông vây quanh mình, như thể mình là một thỏi nam châm hút mọi thứ xung quanh.

Ông D’Antonio hỏi sự đổ dồn chú ý đó bắt đầu từ khi nào và được trả lời: “Từ rất lâu rồi. Luôn luôn là như vậy”.

Khi được hỏi liệu điều đó có khiến ông cảm thấy lo lắng, mất tự tin hay không, ông Trump đáp: “Không. Nếu cảnh tượng đó không diễn ra thì tôi mới mất tự tin”.

Hoàng Nguyên

Comments

comments

Tags

CHỦ ĐỀ LIÊN QUAN

Để lại một bình luận

Close