Trong phần 1, vợ vua café Đặng Lê Nguyên Vũ đã dốc lòng kể về tình yêu và những ngày khởi nghiệp gian khó của bà với chồng. Nhưng khi Trung Nguyên lớn mạnh, thì cũng là lúc ngôi nhà đã từng là tổ ấm trở nên lạnh lẽo. Liệu câu chuyện sẽ đi đến một kết thúc có hậu như nhiều người mong muốn? Mời quý độc giả theo dõi tiếp cuộc trò truyện của bà Lê Hoàng Diệp Thảo.
Tô Lan Hương: Nếu đã từng yêu nhau như thế, sao mối tình đầy chất ngôn tình của chị lại có kết cục này?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Chính tôi cũng từng hỏi đi hỏi lại mình hàng ngàn lần câu hỏi đó, vì tôi đã từng được chồng mình yêu thương và si mê rất nhiều.
Những bức thư tình anh Vũ viết cho tôi, tôi vẫn còn giữ. Giờ thi thoảng tôi vẫn lôi chúng ra đọc lại, không hiểu chuyện gì xảy ra với cuộc đời mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chồng tôi, với cha của những đứa con tôi.
Cuộc sống của tôi thay đổi rất nhanh sau khi anh Vũ tham gia khoá thiền nhịn ăn 49 ngày vào tháng 10/2013. Ngày anh Vũ trở về sau khoá thiền, đôi khi tôi thấy anh là một con người khác. Tôi không biết anh đã ngộ ra điều gì sau khi thiền, nhưng từ một người vợ được yêu thương, tôi bị đối xử khác thường.
Suốt mấy tháng đầu, tôi cố gắng làm theo những gì khác thường anh ấy muốn, hy vọng tìm được căn nguyên những sự thay đổi đó của anh và cùng anh giải quyết nó. Nhưng càng sau này, anh Vũ càng xa vợ con nhiều hơn!
Một ngày, anh loại tôi ra khỏi Trung Nguyên, cho mẹ con tôi ra khỏi nhà. Anh nói tôi không còn là người được lựa chọn. Anh nói, tôi chỉ là quá khứ của anh.
Anh cũng không còn thường xuyên gặp gỡ, quấn quýt với con như trước nữa vì bận thiền định. Người mẹ nào chả mong hình ảnh người cha trong mắt lũ trẻ được vẹn toàn vì hình ảnh đó thiêng liêng lắm.
Nhưng cũng từ lúc truất hết quyền của tôi, anh lại giao quyền này cho những người cấp dưới. Từ lúc đó, Trung Nguyên ngăn cản tôi trở về, ngăn cản tôi đưa anh đi khám sức khỏe. Điều này thì nhiều người đã nói và nhiều báo đã viết. Tôi không còn được điều hành ở tập đoàn mẹ và gặp biết bao cản trở khi điều hành Công ty cà phê hoà tan G7 do tôi làm Chủ tịch HĐQT, kiêm tổng giám đốc và người đại diện pháp luật. Trung Nguyên nói tôi mạo danh HĐQT để cướp con dấu của Trung Nguyên.
Tôi và anh là vợ chồng, khởi nghiệp từ tay trắng, là đồng sở hữu Trung Nguyên. Lý do gì tôi phải đi cướp tài sản của chính mình?
Nên mấy năm qua là quãng thời gian chênh vênh đến tột cùng với tôi, khi cuộc đời yên ổn mà tôi có bỗng chốc trở thành bi kịch. Tôi khóc muốn cạn nước mắt. Tôi muốn chăm sóc sức khỏe cho anh ấy, cùng anh ấy giải quyết những bất ổn nếu có, nhưng một người vợ như tôi lại không thể làm việc đó.
Tô Lan Hương: Các con chị phản ứng ra sao trước những gì chúng chứng kiến về ba mẹ mình?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Con gái của tôi là đứa chịu tổn thương nặng nề nhất về sự thay đổi của anh Vũ. Tôi nói với cháu: “Con phải nhớ, đôi khi có một người khác tồn tại trong con người ba con. Chứ đó không hoàn toàn là ba con. Mẹ nghĩ ba con không bao giờ là người như thế”.
Tôi vẫn gắng tìm cách đưa con qua gặp anh Vũ. Vì dù thế nào, tôi muốn con tôi không được phép quên đi sự hiện diện của ba nó. Và tôi luôn mong rằng anh Vũ sẽ không quên đi sự hiện diện của lũ trẻ, của để dành quý giá nhất của chúng tôi. Trong sâu thẳm, tôi hy vọng, những đứa con sẽ đánh thức trái tim, tình yêu như xưa của một người đã từng đánh thức nhiều trái tim biết khát khao, biết cống hiến như anh ấy.
Mấy đứa nhỏ nhiều kỷ niệm với ba chúng vô cùng. Chúng cần có ba của ngày xưa, nhất là con bé út. Lúc nào nó cũng than nhớ ba, đòi ba. Những lần hiếm hoi được gặp ba về, nó đều nói với tôi:
– Giờ vẫn chưa phải là ba con như ngày xưa, mẹ à…
Sóng gió làm các con tôi trưởng thành rất nhanh. Như Tết năm rồi, con tôi chúc tôi:
– Tết này, con chúc mẹ về được Trung Nguyên. Mẹ về thì mới giúp được Trung Nguyên, mới giúp được ba con.
Và tôi cũng hy vọng như vậy. Tôi muốn quay trở lại Trung Nguyên, và tìm lại Đặng Lê Nguyên Vũ như xưa của tôi.
Tô Lan Hương: Câu chuyện đã kéo dài suốt mấy năm qua, sao đến bây giờ chị mới chấp nhận lên tiếng?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Vì tôi đầy mâu thuẫn! Tôi hiểu tôi phải đấu tranh cho quyền lợi của mình, nhưng lại không chấp nhận được cảm giác người tôi đang đối đầu chính là chồng mình.
Tôi cũng không bao giờ muốn làm tổn hại hình ảnh của anh Vũ. Chồng tôi là một biểu tượng, là niềm tự hào, cũng như là niềm cảm hứng của cả một thế hệ thanh niên khởi nghiệp.
Anh đã cho họ hy vọng, cho họ niềm tin, rằng nghị lực và ý chí sẽ giúp chúng ta làm nên những điều phi thường. Anh ấy là người truyền cảm hứng. Không phải chỉ bởi vì giá trị của Trung Nguyên mà anh đã tạo ra. Ngay cả chính bản thân anh Vũ cũng tạo ra những giá trị rất đặc biệt.
Và tôi không muốn hình ảnh đẹp đẽ đó khác đi trong những người yêu quý chồng mình! Tôi cũng không muốn những câu chuyện không hay về gia đình tôi sẽ gây tổn hại cho thương hiệu Trung Nguyên mà chúng tôi đã vất vả, đã vượt sóng gió bao nhiêu năm tạo dựng.
Nhưng hơn 3 năm qua, tôi không được nói chuyện thực sự với chồng mình, dù đã làm nhiều cách. Những lần hiếm hoi anh Vũ về Sài Gòn, tôi quay trở lại căn nhà cũ mà gia đình tôi đã ở ngày trước để tìm anh ấy. Tôi đã từng đứng hàng giờ trước cửa phòng anh ấy, tha thiết mong anh Vũ mở cửa. Nhưng cánh cửa ấy không bao giờ mở ra.
Tôi viết những lá thư và nhét qua khe cửa, với hy vọng anh ấy sẽ đọc, nhưng không có hồi âm. Tôi gửi rất nhiều email, dù hiểu rằng có lẽ anh ấy sẽ không mở ra… Tôi không hiểu tại sao chúng tôi lại không thể ngồi nói chuyện với nhau?
Không có cách nào để tôi có thể gặp chồng mình, không có cách nào để tôi có thể gặp cha của 4 đứa con của mình. Những người mà có thể gặp anh Vũ ngày càng ít…
Mấy năm nay, sau khi tôi bị đuổi khỏi Trung Nguyên, anh Vũ rất ít xuất hiện ở trụ sở tập đoàn.
Tôi vẫn theo dõi Trung Nguyên mỗi ngày, và đau lòng khi thấy Trung Nguyên đang mai một đi một số điều mà chúng tôi tạo dựng được trong quá khứ. Trung Nguyên là một tài sản quá lớn cả về tinh thần lẫn vật chất.
Không có cả chồng tôi và tôi thường trực ở đó, Trung Nguyên như nhà vắng chủ. Là người chủ, ai mà chả lo sợ rằng sẽ có những chuyện nào đó không hay có thể xảy ra với Trung Nguyên.
Tôi bị ngăn cản toàn bộ việc điều hành, nhưng nếu Trung Nguyên gặp vấn đề gì, thì đương nhiên tôi vẫn phải là người chịu trách nhiệm pháp lý. Tôi sẽ phải chịu trách nhiệm nếu người khác gây ra bất cứ việc gì không tích cực.
Tô Lan Hương: Nếu như những gì chị kể, thì sau nhiều biến cố vừa rồi, tình yêu mà chị có liệu đã chết đi?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Khi người ta làm vợ chồng 20 năm, thì đó không chỉ là tình yêu, mà còn là tình nghĩa. Vì tình yêu đẹp nên chúng tôi mới có kết quả là 4 đứa con. Vì nghĩa, nên chúng tôi đã luôn ở cạnh nhau lúc gian khó. Đã đứng trước bàn thờ xin tổ tiên chứng giám với tôi là điều thiêng liêng mãi mãi. Tôi không thể hành xử như chị nói được đâu! Dù thế nào tôi vẫn mãi mãi yêu chồng mình!
Tô Lan Hương: Yêu một người đàn ông, như chị nói, đã không muốn gặp chị, đã bảo chị chỉ là quá khứ của anh ấy…
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Như tôi vẫn nói với các con mình, tôi có một niềm tin rằng những gì mà anh Đặng Lê Nguyên Vũ đối xử với tôi trong những năm qua chỉ là vì bây giờ trong con người anh ấy không giống con người ngày trước mà tôi biết.
Nếu anh ấy bình tâm trở lại, suy nghĩ lại, nếu anh ấy trở lại là Đặng Lê Nguyên Vũ ngày xưa, trở lại chàng thanh niên Vũ lãng mạn, yêu thương như ngày xưa, tôi tin không bao giờ anh ấy đối xử với tôi như bây giờ, dù kể cả tình yêu anh dành cho tôi không như ngày đầu. Dù thế nào, chúng tôi đã có 20 năm yêu thương và nên vợ nên chồng; dù thế nào, tôi cũng là mẹ của 4 đứa con của anh ấy kia mà…
Tô Lan Hương: Chị có thấy chị mâu thuẫn không? Chị nói vẫn yêu chồng mình, nhưng cũng chính chị là người đã nộp đơn ly hôn ra toà?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Vâng. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Khi tôi không thể đối thoại được với anh, khi tôi bị tước quyền điều hành tại Trung Nguyên, khi anh không còn xuất hiện để điều hành công việc, đó là cách duy nhất để tôi còn có thể giữ lại một nửa những gì mà chúng tôi, cùng tình yêu và khát vọng, đã tạo dựng thành Trung Nguyên.
Bảo vệ Trung Nguyên không chỉ là bảo vệ thành quả chính đáng của chúng tôi, bảo vệ tương lai cho con cái chúng tôi, mà còn là bảo vệ một thương hiệu Việt, một niềm tự hào Việt, tránh khỏi những kịch bản không đáng có.
4 đứa con cũng như thương hiệu Trung Nguyên, đều do vợ chồng tôi dứt ruột đẻ ra, kịch bản tan vỡ kiểu nào, tôi cũng rất đau xót. Tôi vẫn thầm cầu mong anh Vũ cũng thấy đau xót như thế.
Tô Lan Hương: Và chuyện ly hôn lẫn chuyện phân chia tài sản của vợ chồng chị giờ đã đi đến đâu?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Nó chưa đi đến đâu cả. Nó dùng dằng suốt mấy năm qua. Chuyện kiểm toán và định giá tài sản Trung Nguyên không thể thực hiện được khi mà công ty được tôi thuê để định giá tài sản đã gặp khó khi vào Trung Nguyên. Tôi không hiểu vì sao có người không muốn việc kiểm toán và định giá diễn ra.
Là chủ sở hữu của Trung Nguyên cùng với chồng mình, nhưng mấy năm qua, tôi không được xem bất cứ báo cáo kinh doanh nào của Trung Nguyên, cũng như không được trả dù chỉ là một xu cổ tức. Tôi biết kêu ai đây để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình, để Trung Nguyên vẫn lại phát triển chứ không khủng hoảng?
Tô Lan Hương: Anh Vũ ứng xử thế nào với các con trong 3 năm qua?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Kể cả việc anh ấy gặp con cũng là do tôi chủ động đưa con qua mỗi khi anh Vũ về Sài Gòn. Tôi rất muốn anh ấy lại ứng xử như những ngày xưa, như anh Vũ nguyên bản của tôi…
Tô Lan Hương: 5 tháng trước, Toà xử chị được khôi phục quyền Phó Tổng Giám đốc Thường trực ở Trung Nguyên. Nhưng vài ngày trước thôi, chị lại bị Toà xử vì “đã chiếm đoạt trái phép con dấu của Trung Nguyên”. Chị thanh minh gì cho mình trong chuyện đó?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Khi anh Vũ ký quyết định bãi miễn chức Phó Tổng Giám đốc thường trực của tôi, thì tôi vẫn là Chủ tịch HĐQT – Tổng giám đốc điều hành và là người đại diện pháp luật cuả Công ty cà phê hoà tan G7. Song song với việc bãi miễn chức của tôi, anh lại giao quyền điều hành cho cấp dưới.
Khi đó G7 có một lô hàng xuất ra nước ngoài, mà nếu chậm trễ sẽ phải bồi thường 4 triệu USD. Con dấu của Công ty cà phê hoà tan G7 lại nằm ở văn phòng của tôi ở tập đoàn mẹ.
Tôi đã gửi văn bản đề nghị tập đoàn mẹ đưa con dấu để tôi hoàn tất hợp đồng nhưng lại bị từ chối. Không còn cách nào khác, tôi về Trung Nguyên, yêu cầu cô thư ký giao cho tôi con dấu của Công ty cà phê hoà tan G7.
Cô ấy nói tôi phải cầm tất cả các con dấu đi thì mới được nên tôi cầm. Sau khi hoàn thiện xong hợp đồng với đối tác nước ngoài, 2 lần tôi có mời đại diện thừa phát cùng tôi quay trở lại tập đoàn mẹ để trả lại những con dấu không liên quan, nhưng họ không nhận. Họ yêu cầu thừa phát lập biên bản tôi ăn cắp con dấu.
Tôi không muốn nói thêm lý lẽ trong chuyện này nữa. Tôi chỉ muốn nói rằng: Tôi là người sở hữu Trung Nguyên cùng với chồng mình, sao tôi phải đi ăn cắp của chính mình?
Trung Nguyên không chỉ là của riêng chúng tôi, mà còn là di sản vô giá của Thương hiệu Việt, niềm tự hào của ngành cà phê Việt Nam. Tôi là người trong cuộc, tôi có trách nhiệm và kiên định đến cùng để bảo vệ, phát triển Trung Nguyên, như 20 năm nay chúng tôi đã từng.
Tô Lan Hương: Tôi biết rằng, bên cạnh việc tranh chấp ở Trung Nguyên kéo dài mấy năm qua, thì chị cũng đang xây dựng một thương hiệu cafe mới. Chị không dừng lại…
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Bởi vì cà phê là giấc mơ của tôi, là tình yêu của tôi. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ việc tiếp tục xây dựng thương hiệu cà phê ở bất cứ đâu, trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Tôi cũng tin cuộc đời giống như một chùm chìa khoá. Mình kiên nhẫn thử hết tất cả các cái chia khoá đó thì sẽ giải được những bài toán của mình.
Trong lúc này, tôi vừa phải đấu tranh vì tôi và các con, vì Trung Nguyên, nhưng cũng phải lo cho tương lai sau này.
May mắn là gia đình tôi hỗ trợ rất nhiều; còn các bạn hàng, các đối tác cũ ở trong và ngoài nước đã gắn kết với tôi 20 năm qua cũng ủng hộ hết sức. Kiến thức về ngành, kinh nghiệm phát triển thị trường nội địa và quốc tế, sự thấu hiểu và đam mê với cà phê là những tài sản lớn nhất của tôi hiện giờ. Nó giúp tôi vững tâm khởi nghiệp lại từ đầu.
Hiện giờ, các sản phẩm cà phê tôi xây dựng đều đã đến được với các thị trường trong và ngoài nước, qua những kênh phân phối lớn nhất. Mấy năm trời với bao nhiêu biến cố đã qua, có lúc tưởng như tuyệt vọng, tôi tự nhủ, mình buộc phải khởi nghiệp lại thôi. Dù khó khăn đến mấy, nhưng tôi kiên định sẽ theo đuổi đến cùng!
Tô Lan Hương: Điều chị mong muốn nhất lúc này là gì?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Là được quay lại Trung Nguyên, củng cố lại tập đoàn với đúng tư cách mà tôi đã luôn có – người đồng sở hữu lớn nhất của Trung Nguyên.
Tôi muốn có thể nhanh chóng định giá tài sản để trong tình huống xấu nhất, khi chúng tôi không thể quay về, tôi sẽ giữ được những quyền lợi chính đáng của mình, để Trung Nguyên không rơi vào tay người không phải là chủ của nó, để Trung Nguyên phát triển nữa chứ không bùng nhùng như bây giờ.
Nhưng điều tôi tha thiết nhất, cháy bỏng nhất là được đối thoại với chồng tôi và những người đang điều hành Trung Nguyên. Gần 4 năm rồi tôi chưa được đối thoại thực sự với anh ấy. Tôi muốn biết về tình hình sức khoẻ hiện giờ của anh ấy để chăm sóc anh ấy nếu thực sự anh ấy cần phải chăm sóc!
Tô Lan Hương: Nếu có một ngày Đặng Lê Nguyên Vũ quay trở lại, chị sẽ đón nhận chồng mình như thế nào?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Chưa một ngày nào, thậm chí trong từng giấc ngủ, tôi ngừng nuôi hy vọng chồng tôi sẽ trở lại một người như xưa. Đến lúc đó, tôi sẽ sẵn sàng giao lại Trung Nguyên cho anh ấy, và lui về phía sau như tôi đã từng làm bao năm qua – một nội tướng thực sự, luôn tự hào vì đã tin tưởng chồng mình.
Tôi và các con sẽ luôn chờ anh ấy quay về, kể cả khi anh Vũ ốm đau, kể cả nếu đến một ngày chồng tôi tay trắng trở về như những ngày đầu chúng tôi gặp nhau, tôi sẽ vẫn chờ đón anh ấy.
Tôi đã từng yêu Đặng Lê Nguyên Vũ lúc anh ấy nghèo khó nhất, cơ hàn nhất, thì không lý do gì tôi lại không yêu thương người cha của 4 đứa con của mình thêm một vài lần nữa.
Kể cả nếu anh Vũ không còn yêu tôi nữa, tôi vẫn mong anh ấy quay về, để làm một cha tuyệt vời của lũ nhỏ. Dù có thế nào, tôi và các con vẫn mãi mãi là gia đình của anh ấy. Chúng tôi tuyệt đối không thể bỏ rơi nhau!
Tô Lan Hương: Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện này!
Theo Trí Thức Trẻ